Nhật Bản và Đức đều là kẻ thù của Hoa Kỳ trong Thế chiến thứ 2. Sau khi Mỹ tiêu diệt chế độ tà ác của hai quốc gia này, thì Mỹ lại giúp họ lại trở thành cường quốc trên thế giới.
Nước Mỹ có phải là bá quyền không?
Đối với nhiều người Trung Quốc, khi họ nghĩ đến chủ nghĩa bá quyền hay bá quyền quốc tế, điều đầu tiên họ nghĩ đến là Hoa Kỳ. Theo nhận thức cố hữu của họ, Hoa Kỳ độc đoán như thế nào, bắt nạt các quốc gia khác như thế nào và gây rắc rối ở khắp mọi nơi, đó là một kẻ ác bá quốc tế. Có những người hầu như mỗi ngày đều chửi mắng nước Mỹ, như thể những bất hạnh hiện tại của Trung Quốc đều bắt nguồn từ Hoa Kỳ. Những "tiểu phấn hồng" (thanh niên có quan điểm bảo vệ chế độ Bắc Kinh) huyên náo trên mạng kia, chính là đại diện cho những người như vậy. Tư duy của họ giống như một vòng tròn khép kín, chỉ chạy trên một quỹ đạo cố định, rất khó thay đổi.
Hoa Kỳ có thực sự là một quốc gia bá chủ theo cách hiểu của các tiểu phấn hồng không? Trước khi làm rõ vấn đề này, trước hết chúng ta phải biết chủ nghĩa bá quyền là gì. Cái gọi là chủ nghĩa bá quyền có nghĩa là một chế độ sử dụng ưu thế vũ lực hoặc tài lực của mình để sai khiến các quốc gia khác đàn áp và kiểm soát về mặt chính trị, kinh tế hoặc văn hóa, hoặc thậm chí lật đổ chính quyền. Nếu chúng ta so sánh Hoa Kỳ với các định nghĩa trên, chúng ta thấy rằng Hoa Kỳ có đặc điểm bá quyền ở một số khía cạnh. Vậy Hoa Kỳ có phải là một quốc gia bá quyền không? Theo cách hiểu của tác giả thì không phải vậy.
Nếu chúng ta so sánh Hoa Kỳ với các định nghĩa bá quyền trên, chúng ta thấy rằng Hoa Kỳ có đặc điểm đó ở một số khía cạnh. Nhưng điều đó không đồng dạng với việc Hoa Kỳ là quốc gia ác bá.
Hai loại bá quyền
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì theo quan điểm lịch sử, bá quyền trên thế giới, có hai loại: một là chính quyền ác bá, và một là chính quyền bá vương. Cái gọi là chính quyền bá vương dựa trên đạo đức hay công lý làm tiêu chuẩn để tiến hành thảo phạt và tiêu diệt những quốc gia vô đạo, vô đức. Cuộc thảo phạt tiêu diệt ở đây không phải để tiêu diệt thị tộc và dân tộc của quốc gia đó, mà là để tiêu diệt chính quyền quốc gia vô đạo, tiêu diệt bạo chúa độc tài. Một loại chính quyền ác bá khác là mục đích nhằm giành lấy lợi ích mà tiến hành áp bức, cướp bóc các nước khác. Các phương thức bao gồm cấu kết với quân vương nước đó để nô dịch nhân dân, cũng có khi tiêu diệt quân vương để thôn tính quốc gia đó, còn có phương thức nữa là dựng lên chính quyền bù nhìn để gián tiếp cướp đoạt tài nguyên của đất nước đó.
Mặc dù hai loại bá quyền này đều lấy vũ lực làm trụ cột, nhưng một cái là xuất phát từ đạo đức và nghĩa khí, còn một là phản đạo đức, trái nghĩa khí, chúng hoàn toàn khác nhau về bản chất.
Năm vị bá chủ thời Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc là những bá vương tiêu biểu, quan niệm thống trị của họ là “tôn vua, chống mọi rợ”, quốc gia chư hầu nào không tôn trọng thiên tử nhà Chu thì thảo phạt quốc gia đó, vua chư hầu nào ngang ngược vô đạo thì thảo phạt người đó.
Quan niệm thống trị của năm vị bá chủ thời Xuân Thu là “tôn vua, chống mọi rợ”, quốc gia chư hầu nào không tôn trọng thiên tử nhà Chu thì thảo phạt quốc gia đó...
Thời Xuân Thu Ngũ Bá duy trì trật tự thiên hạ lúc bấy giờ và đóng vai trò là cảnh sát quốc tế. Sau khi Ngũ Bá hết, thiên tử nhà Chu hoàn toàn suy tàn, thiên hạ giống như quần long vô thủ, không người cầm đầu, và bước vào tình trạng hỗn loạn. Trung Quốc đã bắt đầu bước vào thời Chiến Quốc chiến tranh liên miên, khắp thiên hạ sinh linh lầm than, các nước với nhau thì nước lớn bắt nạt nước nhỏ, kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, các cuộc chinh phạt liên miên không ngừng nghỉ, đã diễn ra vô số thảm kịch chốn nhân gian.
Chính quyền ác bá điển hình là Đế chế Đỏ Liên Xô của thế kỷ trước. Quốc gia xã cường đạo này đã dựa vào cơ hội Thế chiến thứ hai đã lật đổ rất nhiều chính quyền các nước, và cưỡng ép cấy gen chính trị tà ác đỏ của nó vào các quốc gia do nó kiểm soát, do đó hình thành một phe Quốc tế Cộng sản khổng lồ chống lại thế giới tự do. Không nghi ngờ gì nữa, Liên Xô đã trở thành trùm xã hội đen của phe này, gây ra sự áp bức và tàn phá dã man đối với người dân các nước khác. Nó cướp bóc tài nguyên với số lượng lớn và đánh kẻ nào không nghe lời, trong đó Trung Quốc là nước chịu nhiều thiệt hại nhất, độc hại vô kể, còn lưu lại đến ngày nay. Loại chính quyền ác bá này cũng đàn áp dã man người dân trong nước và thực hiện chế độ cai trị tà ác.
Không nghi ngờ gì nữa, Liên Xô đã trở thành trùm xã hội đen của phe này, gây ra sự áp bức và tàn phá dã man đối với người dân các nước khác.
Bá quyền Mỹ: Bá vương
Từ những điều trên, chúng ta có thể thấy rằng chính quyền bá vương đánh bất cứ ai không tuân theo đạo đức, còn chính quyền ác bá đánh bất cứ ai không nghe lời nó. Bá vương dùng vũ lực để ngăn chặn cái ác, còn ác bá thì dùng bạo lực để ức hiếp người khác. Hiểu rõ sự khác biệt giữa một chính quyền bá vương và một chính quyền ác bá, chúng ta quay lại câu hỏi trên: Hoa Kỳ có phải là chủ nghĩa bá quyền không? Tác giả cho rằng đúng là như vậy, nhưng Mỹ không phải là loại chính quyền ác bá như tiểu phấn hồng hiểu, mà là chính quyền bá vương gánh vác trách nhiệm đạo đức. Chủ nghĩa bá quyền không có gì đáng sợ, mấu chốt là xem nó đang bảo vệ đạo đức hay lật đổ công lý.
Mặc dù các tiểu phấn hồng nói rằng Hoa Kỳ là chủ nghĩa bá quyền, nhưng họ hiếm khi nghĩ về lý do tại sao các chế độ mà Hoa Kỳ tiêu diệt đều là những chính quyền lưu manh, chính quyền độc tài, hoặc chính quyền khủng bố. Tại sao Hoa Kỳ lại lên án những chính quyền lưu manh vi phạm nhân quyền? Bởi vì Hoa Kỳ là một chính quyền bá vương, một quốc gia được thành lập dựa trên tự do và nhân quyền, sứ mệnh quốc gia của Hoa Kỳ là bảo vệ người dân bị áp bức bởi các chế độ độc tài và tội ác. Tượng Nữ thần Tự do cao vòi vọi là biểu tượng của Hoa Kỳ. Với tư cách là bá chủ về quân sự, kinh tế và công nghệ của thế giới, chính sự hiện diện của Hoa Kỳ có thể duy trì hiệu quả hòa bình và thịnh vượng của thế giới. Bá quyền như thế này chính là sự may mắn của thế giới.
Với tư cách là bá chủ về quân sự, kinh tế và công nghệ của thế giới, chính sự hiện diện của Hoa Kỳ có thể duy trì hiệu quả hòa bình và thịnh vượng của thế giới.
Nếu Hoa Kỳ là kiểu ác bá mà các tiểu phấn hồng hiểu là ức hiếp các nước khác, thì thế giới ngày nay sẽ không như bây giờ. Có nhiều nước trên thế giới không nghe theo Mỹ, tại sao Mỹ không đánh họ? Các nước láng giềng gần gũi của Mỹ, Canada và Mexico, đều là những quốc gia yếu về quân sự và giàu tài nguyên, tại sao Hoa Kỳ không đàn áp họ? Venezuela có trữ lượng dầu mỏ lớn nhất ở Nam Mỹ trên thế giới, tại sao Hoa Kỳ không chiếm lấy nó? Nhật Bản và Đức đều là kẻ thù của Hoa Kỳ trong Thế chiến thứ 2. Sau khi Mỹ tiêu diệt chế độ tà ác của hai quốc gia này, thì Mỹ lại giúp họ lại trở thành cường quốc trên thế giới. Ngay cả đối với những chế độ độc tài hay khủng bố đàn áp người dân của họ, Hoa Kỳ cũng tiên lễ hậu binh, cho họ cơ hội để hướng thiện.
Bá quyền Bắc Kinh: Ác bá
Mặt khác, chế độ ĐCSTQ, vốn kế thừa lớp vỏ của Liên Xô, là chính quyền ác bá tập hợp tất cả tội ác lên thân nó. Trung Quốc dưới sự cai trị của ĐCSTQ, ĐCSTQ giống như ác thú màu đỏ mặt xanh nhe nanh cực kỳ bá đạo. Toàn quốc chỉ cho phép một đảng duy nhất của họ tồn tại, và toàn dân chỉ được tin vào chủ nghĩa cộng sản của họ, quốc gia chỉ cho phép họ có cơ quan ngôn luận của đảng, quốc gia chỉ cho phép ĐCSTQ biên soạn tài liệu giảng dạy. Đất đai toàn quốc thuộc sở hữu của ĐCSTQ, tài nguyên trên toàn quốc thuộc sở hữu của ĐCSTQ. ĐCSTQ bắt bất cứ ai nó muốn bắt, và tiêu diệt bất cứ ai nó muốn tiêu diệt. Bất cứ ai là lãnh đạo đảng của ĐCSTQ, ngay lập tức là một vĩ nhân toàn năng. Những gì ĐCSTQ nói cái gì là chân lý thì nó sẽ phải là chân lý. ĐCSTQ nói kế hoạch hóa gia đình, hàng trăm triệu thai nhi bị giết chết; ĐCSTQ nói Đại nhảy vọt, hàng chục triệu người trên khắp đất nước chết đói...
Mặc dù ĐCSTQ còn chưa đủ sức mạnh để trở thành bá chủ thế giới, nhưng ĐCSTQ có một số tiền đã ngay lập tức làm điên đảo thế giới như một kẻ cuồng bạo, thể hiện bộ mặt bá đạo của họ ở khắp mọi nơi. Nếu bất cứ ai trong cộng đồng quốc tế chỉ trích ĐCSTQ, thì các cơ quan ngôn luật trên toàn Trung Quốc sẽ lập tức lên tiếng chửi rủa họ, dùng toàn bộ sức mạnh quốc gia bắt mọi người phải quỳ xuống xin lỗi.
Đối với các nước láng giềng nhỏ có thể dùng vũ lực đe dọa được, ĐCSTQ sử dụng đe dọa vũ lực và lợi ích kinh tế để thu phục và ức hiếp. Đối với các quốc gia tạm thời không thể đe dọa vũ lực được thì ĐCSTQ dùng sức ép kinh tế để chiếm ưu thế hơn đối thủ. Chúng ta đã thấy các tập đoàn lớn xuyên quốc gia, các hiệp hội lớn như NBA, Hollywood v.v., đều quỳ gối trước ĐCSTQ, họ dám chửi bới chính phủ Mỹ và tổng thống Mỹ, nhưng họ lại chịu nhục lặng câm trước ĐCSTQ.
Các chính quyền ác bá như ĐCSTQ và Liên Xô không chỉ ức hiếp các nước khác, mà còn xuất khẩu cách mạng, tham nhũng và tà ác ra thế giới, gây đổ máu và bất an trên toàn thế giới. Hoa Kỳ không chỉ viện trợ một lượng lớn quỹ phát triển cho các quốc gia và khu vực nghèo đó, mà còn xuất khẩu các khái niệm dân chủ và tự do ra thế giới bên ngoài, làm cho khái niệm nhân quyền tự nhiên ăn sâu vào lòng người dân. Những quốc gia sẵn sàng chấp nhận ý tưởng của Mỹ hầu hết đều phát triển về kinh tế và người dân của họ thịnh vượng. Còn các quốc gia có quan hệ hữu hảo với ĐCSTQ và Liên Xô thì càng ngày càng nghèo đi, dù có giàu có thì cũng dần dần trở thành một quốc gia nghèo đói với tham nhũng và nghèo đói. Điều này cũng cho thấy sự khác biệt giữa bá quyền của Hoa Kỳ và bá quyền của ĐCSTQ.
Nếu ngày nay ĐCSTQ và Hoa Kỳ thay đổi vị trí và trở thành cường quốc lớn nhất thế giới, thì thế giới sẽ trở thành thế giới của quỷ đỏ. Người dân trên toàn thế giới có lẽ buộc phải nói “Chủ nghĩa cộng sản là tốt”. Báo chí trên toàn thế giới sẽ trở thành cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng sản, chân dung Tập Cận Bình sẽ được treo trong nhà thờ Vatican, và vô số nô lệ hướng về phía chân dung Tập mà hô vang "vạn tuế". Những từ như tự do, dân chủ và nhân quyền sẽ biến mất khỏi từ điển, và trái đất sẽ trở thành một khu rừng rậm của dã thú mang hình người do ĐCSTQ cai trị. Khi đó, ĐCSTQ có thể đang nghĩ cách “giải phóng” hệ mặt trời, nhưng liệu họ có sinh mệnh này không?
Còn nực cười và đáng thương nhất là những tiểu phấn hồng ở Trung Quốc, suốt ngày chửi bới nước Mỹ bá quyền, chửi rủa một cách say mê, nước miếng chảy ròng ròng mà không dám nói gì đến kẻ ức hiếp nô dịch họ - ĐCSTQ. Khi nhà cửa bị phá bỏ, quyền lợi của họ bị xâm phạm và bị tước đoạt, khi nhân phẩm của họ bị ĐCSTQ chà đạp, khi họ ăn dầu chế từ rãnh nước thải và thực phẩm nhiễm độc hàng ngày, liệu họ có lúc hiếm hoi nào nghĩ rằng gốc rễ của những đau khổ này không phải do đế quốc Mỹ mang lại, mà nó được nuôi dưỡng bởi chính người mẹ ĐCSTQ của họ, và họ bị mẹ mìn ĐCSTQ bán đứng mà vẫn đang say mê giúp nó đếm tiền.
© Đại Minh
NTDVB
Theo Vũ Trần - Epoch Times tiếng Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét