Kiến nghị: Cần sẵn sàng ‘kỷ luật’ cả… ‘Bác’ - Tin Tức Hàng Ngày Online -->

Breaking

Home Top Ad

Post Top Ad

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2019

Kiến nghị: Cần sẵn sàng ‘kỷ luật’ cả… ‘Bác’



Kính gửi: Đồng chí Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng CSVN. Ban Chấp hành Trung ương (BCH TƯ) đảng CSVN. Ban Tuyên giáo BCH TƯ đảng CSVN. Quốc hội, Nhà nước, Chính phủ Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam

Thưa các đồng chí,

Nhiều người sử dụng mạng xã hội Việt ngữ đang thắc mắc (1), tại sao tháng trước, đảng ta chi vài tỉ kỷ niệm “60 năm ngày ‘Bác’ đến thăm Sơn La” (2) mà hôm nay (18 tháng 6) lại không đả động gì đến chuyện “Yêu sách của nhân dân An Nam” do Nguyễn Ái Quốc soạn thảo (3) tròn 100 năm?

Vì “Yêu sách của nhân dân An Nam” đã được giảng dạy rộng rãi trong chương trình giáo dục phổ thông như một “văn kiện lịch sử” và vì trước nay, chúng ta vẫn tổ chức cho toàn đảng, toàn quân, thậm chí không ngừng vận động toàn dân “học tập và làm theo tấm gương, tư tưởng của Bác” nên tôi thấy chúng ta không thể bỏ qua thắc mắc này.

Trong bối cảnh như hiện nay, rõ ràng việc tổ chức kỷ niệm 100 năm ngày ra đời “văn kiện lịch sử” như “Yêu sách của nhân dân An Nam” là hết sức “nhạy cảm, phức tạp” nhưng làm ngơ là thiếu trách nhiệm, khiến “tự diễn biến, tự chuyển hóa” trở thành trầm trọng hơn, đảng ta cần nghiêm khắc “tự phê”, rút kinh nghiệm sâu sắc và sửa sai ngay.

Im lặng trước chất vấn, tại sao tổ chức rầm rộ “60 năm ngày ‘Bác’ đến thăm Sơn La” mà làm ngơ 100 năm ngày “Yêu sách của nhân dân An Nam” ra đời (?) chính là thừa nhận “luận điệu của các thế lực thù địch, phản động” là đúng. Nguy hại hơn là khiến đồng chí, đồng bào, đồng cảm sâu rộng với “các phần tử cơ hội, thoái hóa, biến chất về chính trị”.

Thưa các đồng chí,

Cho dù “Yêu sách của nhân dân An Nam” không phù hợp với bối cảnh chính trị - xã hội hiện nay. Tám đòi hỏi trong “văn kiện lịch sử” này có thể bị… lợi dụng để xuyên tạc, nguy hại cho việc bảo đảm quyền lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối của đảng ta, thành ra muốn chiến thắng trên “mặt trận tư tưởng”, tôi nghĩ, đảng ta nhất thiết phải lên tiếng.

Trong quá khứ, đảng ta đã từng vận dụng hết sức nhuần nhuyễn “hoàn cảnh lịch sử” để giải thích nhiều vấn đề liên quan đến trách nhiệm của đảng ta đối với quốc gia, dân tộc, tại sao lần này, các đồng chí lại ngần ngại sử dụng “hoàn cảnh lịch sử” để đập tan “luận điệu của các thế lực thù địch, phản động” và ý kiến của các “phần tử cơ hội, thoái hóa, biến chất về chính trị”? Chẳng lẽ các đồng chí cũng “tự diễn biến, tự chuyển hóa” nên cũng chao đảo về… lập trường, thiếu kiên định về… tư tưởng?

***

“Yêu sách của nhân dân An Nam” (Tổng ân xá tất cả những người bản xứ bị án tù chính trị. Cải cách nền pháp lý Đông Dương bằng cách để người bản xứ cũng được quyền hưởng những bảo đảm pháp lý như người châu Âu. Xóa bỏ hoàn toàn những tòa án đặc biệt dùng làm công cụ để khủng bố và áp bức bộ phận trung thực nhất trong nhân dân An Nam. Tự do báo chí và tự do ngôn luận. Tự do lập hội và hội họp. Tự do cư trú ở nước ngoài và tự do xuất dương. Tự do học tập, thành lập các trường kỹ thuật tại tất cả các tỉnh cho người bản xứ. Thay chế độ ra các sắc lệnh bằng chế độ ra các đạo luật. Có đại biểu thường trực của người bản xứ do người bản xứ bầu ra tại Nghị viện Pháp để giúp cho Nghị viện biết được nguyện vọng của người bản xứ) là yêu sách giữa phía bị trị với phía thống trị.

Cần phải tái khẳng định, chính quyền thực dân, phong kiến không bao giờ có thể sánh được với đảng ta - đội tiên phong và đại biểu trung thành của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam. Đến giờ này, phần tử nào thấy “Yêu sách của nhân dân An Nam” vẫn còn là mơ ước ngoài tầm với của các công dân Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam thì phải đặt những phần tử đó vào nhóm cần… cưỡng bức giáo dục về tư tưởng.

Tuy nhiều người đã biết, Nguyễn Ái Quốc là tên chung của một nhóm các nhân vật lịch sử lừng danh như Phan Văn Trường, Nguyễn Thế Truyền, Phan Chu Trinh, “bác” chỉ là giúp việc. Gần đây, do “các thế lực thù địch, phản động” và “những phần tử cơ hội, thoái hóa, biến chất về chính trị” có khuynh hướng khai thác tư tưởng của Nguyễn Ái Quốc để so sánh với thực tế nước ta, đả kích đảng ta, tôi đề nghị đảng ta cần minh định, vai trò thật sự của “bác” trong giai đoạn ấy.

Chấm dứt lập lờ, xác định một cách rõ ràng, “bác” chỉ tạm ứng, xài đỡ tên Nguyễn Ái Quốc để bồi đắp sự nghiệp của “bác” trên con đường dẫn dắt đảng ta trở thành chính đảng duy nhất xứng đáng lãnh đạo cách mạng Việt Nam hôm qua, hôm nay và ngày mai, sẽ giúp chúng ta có thể phân tích sâu hơn để đồng chí, đồng bào thấy rằng, dù yêu nước, thương nòi, Nguyễn Ái Quốc – do chỉ dính dáng chút ít tới “bác” - nên vẫn có những hạn chế về… nhận thức vì chưa… “giác ngộ cách mạng”.

Không chỉ càng ngày càng nhiều đồng bào bị “các thế lực thù địch, phản động” kích động mà ngay cả các đồng chí cũng vậy. Cho dù đảng ta đã kỷ luật một số đồng chí như Chu Hảo, Trần Đức Anh Sơn,… nhưng theo tôi, rung như thế chưa đủ dọa… “khỉ”. Tôi tin, nỗ lực ngăn chặn tình trạng suy thoái về tư tưởng sẽ hiệu quả hơn nếu Ủy ban Kiểm tra của BCH TƯ đảng ta xem xét, kiến nghị Bộ Chính trị, Ban Bí thư xử lý kỷ luật “bác” vì vi phạm nhiều điều trong “19 điều đảng viên không được làm”.

Xử lý kỷ luật đảng viên theo các quy định của BCH TƯ đảng ta đã được áp dụng với hàng loạt đảng viên sau khi nghỉ hưu, không còn giữ bất kỳ chức vụ nào cả trong hệ thống chính trị lẫn hệ thống công quyền để chứng tỏ “không có vùng cấm”, hà cớ gì chúng ta không áp dụng đối với “bác” để nỗ lực rung cây, thật sự đạt tác dụng dọa… “khỉ”, không để các “văn kiện lịch sử” ảnh hưởng tiêu cực tới sự tin yêu của nhân dân dành cho đảng ta.

Chưa kể xử lý kỷ luật “bác” sẽ giúp ngăn chặn các thế lực thù địch, phản động”, “các phần tử cơ hội, thoái hóa, biến chất về chính trị” tìm cách khai thác những “văn kiện lịch sử” như “Yêu sách của nhân dân An Nam”, “Tuyên ngôn Độc lập” (4)… để chứng minh dân tộc ta đã bị đảng ta dùng chiêu bài “giành lấy chính quyền về tay nhân dân” lường gạt để trở thành chính đảng duy nhất, độc quyền lãnh đạo toàn diện tại Việt Nam. Sau vài thập niên máu chảy thành sông, xương chất thành núi, kết quả chỉ là: “Không có gì…”.

Nguy hiểm quá các đồng chí ạ!


Trân Văn
Blog VOA

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Post Bottom Ad

Pages